Đọc bài viết của anh Tuấn Thành “Có lỗi với con khi bán ôtô đi xe máy“, tôi thấy rất giống hình ảnh của tôi khoảng 10 năm về trước. Khi đó tôi có một con nhỏ 5 tuổi, cũng vì điều kiện phải tính toán phải bán đi chiếc xe hàng ngày đưa đón cháu. Khác anh một chút là trước khi bán tôi đã nói với cháu nên không bị bất ngờ như các con anh.
Chỉ có một lần khi đang đón cháu về đi trên cầu vượt Ngã Tư Sở thì tắc đường (tôi sống ở Hà Nội), bất ngờ trời đổ mưa rất to. Do không thể di chuyển được nên cả 2 bố con ướt không còn chỗ nào khô, sau hôm đó cháu bị cảm ốm liền một tuần.
Trong thời gian đó, mỗi ngày đi làm về nhìn thấy con tôi cũng thấy mình có lỗi như anh và tự nhủ với mình phải cố gắng bằng mọi cách có thể để mua lại chiếc xe và sau đó một năm, tôi mua được xe cho mình, sau 2 năm mua cho mẹ cháu. Với tôi, cả tôi và anh cũng chỉ là người cha bình thường vì ai là cha cũng sẽ nghĩ và làm vậy đối với con. Chả có gì là cao thượng hay tốt đẹp hơn người khác.
Thậm chí khi đọc câu chuyện người cha bên Nhật che chở cho con trong bão tuyết để rồi mất mạng tôi cũng thấy đáng thương nhưng không đáng phục, vì chắc chắn là tôi hay anh hoặc mọi người cha đều làm giống như vậy. Tôi thấy đáng trách vì làm cha mà đi xa cùng con trong điều kiện khắc nghiệt mà không có sự chuẩn bị chu đáo hơn.
Tôi cũng rất nghiêm khắc với con trong cuộc sống, nhưng luôn cố gắng làm mọi điều để cháu có điều kiện tốt hơn. Không phải cứ bắt chúng phải trải nghiệm giống chúng ta thì mới hay, vì lẽ đơn giản là điều kiện xã hội ngày càng thay đổi tốt hơn, bố mẹ chúng ta cố gắng để chúng ta sống thoải mái hơn họ và chúng ta cũng sẽ làm vậy với con mình.
Chiếc xe là điều kiện quá bình thường cho nhu cầu con người ở mọi nơi trên thế giới, không lẽ ở Việt Nam lại không khác. Vì vậy nếu ai có điều kiện thì hãy mua một chiếc xe hơi, không tốt hơn cho mình thì chắc chắn sẽ tốt hơn cho con của các bạn.