Bán ôtô để đi xe máy, bố mẹ có thể chịu được, nhưng các con thì không, chúng chỉ biết vừa phải mất đi một thứ tiện nghi, như đồ chơi ưa thích.
Tôi lấy vợ khá muộn, năm 34 tuổi, một năm sau tôi có cháu thứ nhất. Hơn năm nữa có cháu thứ hai. Tôi có công việc kinh doanh riêng tại nhà, vợ thì đi làm công chức, thu nhập ổn định để chi trả cho cuộc sống gia đình và còn dư tiết kiệm.
Khi cháu lớn 2 tuổi tôi mua chiếc xe đầu tiên, một chiếc SUV gia đình 5 chỗ. Mọi chuyện vẫn tiến triển thuận lợi, dù khá muộn màng nhưng tôi vẫn thấy tự hào và rất vui vì cho các con được hưởng những tiện nghi hiện đại, an toàn, đặc biệt tránh mưa tránh nắng.
Nhưng từ sau khủng hoảng kinh tế vài năm trước, công việc kinh doanh của tôi dần khó khăn hơn, thị trường trong nước chững lại nên thu nhập giảm, nợ ngân hàng và chủ hàng ở nước ngoài thì không thể chờ đợi. Chưa hết, tôi tiếp tục mắc phải chứng bệnh đau lưng do thoát vị đĩa đệm. Việc ngồi xe đứa đón con đi học hàng ngày càng vất vả hơn trước.
Mới đây, tôi đã phải quyết định bán xe, dù quyết định đó với tôi vô cùng khó khăn. Một phần do việc ngồi lái xe nhiều ảnh hưởng đến cột sống, phần khác tôi phải lấy vốn xoay vòng, vì tình trạng kinh doanh có dấu hiệu sắp ấm trở lại, nếu không tận dụng thì khó phất lên về sau.
Buổi sáng hôm đó, tôi giao xe cho người mua lại, đến chiều, đi đón con bằng chiếc xe máy đã mua vài ngày trước. Hai cháu chạy ùa ra khỏi lớp, tíu tít khoe chuyện như mọi khi, rồi tự đi về phía đỗ ôtô như mọi khi. Nhưng đến nơi không thấy xe đâu, cháu lớn hỏi “Xe mình đâu bố?”. Tôi đành nói dối xe bố hư phải đi sửa, hôm nay mình đi xe này về con ạ, và chỉ vào chiếc xe máy dựng cạnh đó.
Ông trời thử thách quá, khi buổi chiều cơn mưa đổ xuống xối xả, do chưa quen việc chuẩn bị sẵn áo mưa khi đi xe máy, ba bố con phải lao vào một cửa hàng ven đường đứng trú, hai đứa trẻ thích thú dơ tay hứng những giọt nước mưa chảy xuống từ mái hiên, lòng tôi thì thắt lại.
Đêm đó và những đêm về sau là cảm giác tự trách bản thân, tự thấy có lỗi với các con, khi giờ đây phải đi học dù mưa bão xối xả hay nắng gắt chang chang, những thứ chưa từng chịu đựng. Nhưng cũng vì thế mà tôi tự nhủ mình phải cố gắng hơn, phải làm việc nhiều hơn nữa, phải luyện tập thể dục để có tiền mua xe mới, để khỏi bệnh đau cột sống, để được đón đưa các cháu bằng ôtô mỗi ngày.