Mỗi loại xe có những ưu nhược điểm riêng. Giờ tôi cho xe Hàn 8 điểm còn xe Nhật là 9.
Thời gian này thấy các bạn chia sẻ sôi nổi về xe Hàn so với xe Nhật, xe Đức so với xe Nhật. Hãng nào hơn hãng nào kém, rồi thì cái gì mà đẳng cấp, phong độ… Tôi cũng xin chia sẻ những cảm nhận cụ thể về từng chiếc xe tôi đã đi, may mắn là cũng có đủ mặt xe từ nhà sản xuất của 3 nước trên. Tôi không có ý chê hãng nào vì nếu chê thì tôi đã không mua. Chỉ thấy rằng mỗi một chiếc xe được nhà sản xuất nghiên cứu cho một phân khúc, đối tượng cụ thể, hy vọng với bài viết này sẽ góp phần nào ý kiến cho các bạn đang băn khoăn đi chọn xe.
1. Chiếc xe đầu tiên mà tôi đi là chiếc Subaru Liberty đời 2004 máy 2.4 của Nhật. Xe phiên bản Sport, AWD, cảm giác lái cực kì thể thao, lốp mỏng, bám đường tốt nhưng cũng không ồn lắm. Âm thanh trong xe cứ như trong rạp hát. Chẳng bao giờ hỏng hóc. Tôi chạy chiếc đó 2 năm rồi bán. Xe nhắm đến khách hàng trẻ (như tôi lúc đó) vì ngồi lái nó thể thao, âm thanh hay. Giờ vẫn nhớ nó (chắc là mối tình đầu nó thế).
2. Kế đến tôi mua chiếc Honda Accord đời 2008 máy 2.4 của Nhật. Xe phiên bản full có nhiều option như cửa sổ trời, ghế sưởi, chỉnh điện. đủ thứ cảm biến. Vành nhỏ lốp dày, cảm giác lái không thể thao như Subaru Liberty. Âm thanh cũng hay nhưng không nổi và tinh tế bằng. Tôi cũng bán nó sau 2 năm, không phải vì nó có vấn đề gì, chỉ vì tôi chán, thế thôi. Cảm nhận của tôi là nó là chiếc xe lịch lãm, dành cho người trung niên, cần chiếc xe tiện nghi và mọi thứ đều chỉ cần chừng mực, không cần nổi trội ở một khía cạnh nào.
3. Chiếc xe thứ 3 là BMW 325i đời 2007 máy 2.5V6 của Đức. Xe phiên bản thường, nhưng là xe sang nên cũng có khá nhiều option. Cảm giác lái rất, rất tuyệt vời không thể chối cãi và động cơ V6 nổi tiếng của BMW, cho bạn cảm giác tăng tốc, giảm tốc rất mượt và không bảo giờ có cảm giác hẫng, giật hay là độ trễ thường gặp ở các hãng xe khác.
Tuy nhiên, xe có hệ thống máy lạnh rất dở, tăng giảm nhiệt độ đều rất chậm và không chính xác. Ngồi trong xe thường xuyên khổ sở vì bị nóng. Cảm biến thì cứ báo lỗi nhặng xị cả lên, đem vào hãng thì cũng không biết là cái gì vì nó quá phức tạp, đoán bệnh cứ như thầy bói xem voi.
Có lần tôi đi trên cao tốc, xe báo máy nóng gì đó rồi tự động giảm tốc (dù mình vẫn đạp ga) và dừng lại không chạy được nữa. Tôi thấy đây là chiếc xe nhắm đến khách hàng có tiền và thời gian, thích thể thao vì cảm giác lái rất tuyệt, nhưng xe không êm ái và trong xe khá ồn khi đi cao tốc. Cuối cùng tôi bán sau 1,5 năm vì cái tôi cần là một chiếc xe luôn luôn sẵn sàng, và ổn định vì tôi đi công việc hằng ngày và đi rất nhiều.
4. Sau khi bán 325i của BMW, tôi mua Luxus IS250 đời 2008 máy 2.5. Xe phiên bản thường, không có cửa sổ trời nhưng là phân khúc xe sang nên nó cũng có đầy đủ các option như các bản full của các dòng xe thấp hơn. Lexus là thương hiệu con của Toyota, nhưng nếu bảo nó là chiếc Toyota gắn logo Lexus thì phiến diện lắm. Xe chạy khá thể thao, cảm giác lái, bám đường tốt hơn hẳn Camry, mà không phải hy sinh sự êm ái khi vận hành.
Trong xe cách âm tốt, chạy cao tốc mà im gần như trong phòng thu. Bật nhạc lên thì âm thanh cứ là nổi hết tóc tai gai ốc cả lên vì nó hay. Nghe nói bản đặc biệt của nó thì âm thanh còn hay hơn nữa. Tuy nhiên cảm giác của tôi vẫn ở entry level của dòng xe sang thôi, dành cho người trẻ, cần một chiếc xe gọn nhẹ, êm ái mà vẫn thích một tí thể thao trong cảm giác lái.
5. Tiếp đến là tôi mua chiếc Toyota Highlander. Vì lấy vợ và có con nên tôi cần chiếc xe rộng rãi cho gia đình, nói chung rất hài lòng, xe rất bền bỉ. Cảm giác lái thì không có gì đặc biệt, phải nói là chán, tất nhiên rồi nó là một chiếc xe to, không thể so với sedan. Nhưng bù lại rộng rãi, tiện nghi cho mọi người. Tôi chạy nó 2 năm thì cũng chán luôn và bán.
6. Giờ tôi chạy chiếc Hyundai Veracruz của Hàn Quốc. 7 chỗ, máy 3.8, khoảng cách 2 trục bánh xe lớn, vành đúc cỡ to, xe nặng nên chạy đầm và êm, tất nhiên rất hao xăng nhưng bù lại đi xa thì trong người vẫn rất khỏe khoắn, tiện nghi. Rất nhiều option nếu so với chiếc Highlander của Toyota và giá thì rẻ hơn rất nhiều.
Ngoài chiếc Veracruz, tôi cũng mượn của bạn chạy thử như Sonata, Kia Carens. Xe Nhật thì có Corolla Altis, Sienna của Toyota.
Kết luận, nếu 15 năm trước thì tôi đánh giá chất lượng xe Hàn 5, xe Nhật 9, thì bây giờ tôi đánh giá chung xe Hàn 8, xe Nhật 9 về độ bền. Về công nghệ, trừ Trung Quốc ra thì tôi nghĩ hiện nay các hãng đều ngang nhau cả thôi, vấn đề là chiến lược của mỗi hãng và tùy từng đối tượng khách hàng mà mỗi hãng có cách tiếp cận khác nhau khi làm ra một chiếc xe.
Khi bạn mua xe thì cứ dựa vào nhu cầu, mục đích sử dụng, thói quen, túi tiền mà mua. Không có phương án hoàn toàn hơn, hay kém vì mỗi người mỗi khác, không thể đem các tiêu chí của mình để mà áp đặt cho người khác được.
Cho đến nay, đa số xe tôi đã đi vẫn là xe Nhật và mới nhất là xe Hàn, nhưng tôi thấy xe Hàn cũng được lắm, không đến nỗi tệ như nhiều người nghĩ, ngược lại tôi rất thích vì nhiều ưu điểm của nó. Nhưng nói như thế không có nghĩa là tôi chê xe các thương hiệu khác. Hay là tôi cứ khư khư từ nay sẽ chỉ đi xe Hàn, hay chỉ đi xe Nhật, xe Đức.
Tôi mua xe không phụ thuộc vào thương hiệu, cũng không mua xe làm tài sản mà hoàn toàn dựa vào nhu cầu, mục đích. Xe thương hiệu nào, hay nước nào đều có model dở và hay, phù hợp với bạn hoặc không.
Cuối cùng, khi các bạn chê một thương hiệu nào, thì phải nhìn nhận rằng, nếu họ đã, vẫn, đang tiếp tục hiện diện ở ngoài thị trường thì có nghĩa là họ đã, vẫn, đang làm đúng ở các khía cạnh nào đó – tuy khác nhau – nhưng chiếm những thị phần, nhu cầu khác nhau của thị trường rất rất đa dạng.
Nên khách quan, đừng phiến diện và đừng bài xích nhau.